Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

LÝ LỊCH CỦA MỘT BÀI THƠ TÌNH
 
Mượn xuân chút lâng lâng của nắng
Mượn hạ chút thẹn thùng
Chút nhuôm nhuốm sầu của thu
Em gom hết về sưởi một mùa đông liêu xiêu, vắng vẻ


 Nhà điêu khắc mượn đường nét của gió
Chạm trổ thành cánh đồng lúa có trâu có cỏ
Để hình tượng hóa thời kỳ lành cho sạch rách cho thơm
Và đắp thêm khối phù điêu ôi ngày xưa ta có mẹ
Thảo thơm ca dao canh cua canh hẹ


 Chàng họa sĩ mượn màu xanh trên mắt con gái
Màu tím lãng mạn từ giậu bìm bìm
Tiếng con nai ngơ ngác dẫm trên vụn vỡ vàng thu
Vẽ nên một nỗi buồn mơ hồ nho nhỏ
Một phối tác sắc màu làm người xem phải há hốc
Vì ngỡ mình đang chiêm bái trường phái siêu thực


 Chàng nhạc sĩ mượn tiếng rì rào của lá rừng
Mượn nốt cao nhất trên cánh con chim nhạn
Mượn bè trầm của sóng lúc triều lên
Hòa âm thành khúc giao hưởng
Ca ngợi một tình yêu chưa hề có, dễ thường đánh mất
Bằng điệu nhảy rất chi bụi bậm có tên là hip hop


***
Mượn nét bâng khuâng của em
Mượn ngôn từ của gió
Mượn vầng trăng vắng mặt
Mượn bè trầm của sóng
Tôi nhào nặn thành một bài thơ
Hình như để phát biểu về những cảm hoài
Rất sến.
ĐCĐ

Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

TÔI LÀ NGƯỜI YÊU THƠ. MỞ BLOG NÀY ĐỂ ĐƯỢC ĐỌC THƠ VÀ LÀM THƠ